ly châu trong lòng bàn tay

Đừng để dao, nĩa, muỗng đã dùng đụng mặt bàn. Đừng cầm dao, nĩa mãi trong tay sau khi đã dùng nĩa đưa thức ăn vào miệng mà đặt chúng trên dĩa, khi muốn ăn nữa lại cầm chúng lên. Nếu dao, nĩa, muỗng bị rơi xuống sàn phòng trong lúc ăn, đừng nhặt chúng lên, hãy ra hiệu cho tiếp viên đem cái sạch. Bánh mì Hành lý miễn cước cho các chuyến bay trong khu vực Châu Mỹ và giữa Hoa Kỳ và Châu Âu: Bay từ Úc, New Zealand hoặc châu Á Nếu hành trình của bạn từ Úc, New Zealand hoặc châu Á đến Bắc hoặc Nam Mỹ bao gồm một chặng ở Châu Âu và có dừng ở Dubai lâu hơn 24 giờ, thì cách tính hành lý theo trọng lượng sẽ áp dụng cho toàn bộ hành trình đã đặt vé. Tây Ban Nha công nhận hộ chiếu mới của Việt Nam (bìa xanh tím than). Khối Schengen gồm 26 quốc gia châu Âu đã bãi bỏ các hình thức kiểm soát biên giới, cho phép đi lại tự do giữa các nước thành viên. bất cập trong quản lý, sử dụng đất quốc phòng; quản lý, sử Hết lòng làm việc thiện. Những năm qua, cùng với chính quyền địa phương, đại đức Lý Phét, trụ trì chùa Serey Kandal (khóm Vĩnh Thành, phường Vĩnh Phước, thị xã Vĩnh Châu, tỉnh Sóc Trăng) luôn hết lòng cho hoạt động an sinh xã hội. Cảm thương cho những cảnh đời éo le Quản lý chặt chẽ, kiểm soát gắt gao, xử lý mạnh tay các cty ck đã tư vấn để cty doanh nghiệp làm ăn lừa đảo niêm yết trên sàn. 5. Triển khai nhanh các giải pháp quản lý lẫn công nghệ hạ tầng phần mềm mới tân tiến.để nhanh đưa ttckvn vào danh sách theo dõi nâng hạng và nâng hạng càng sớm càng tốt. 6. Tra cứu mã số thuế và thông tin các doanh nghiệp bán lẻ đồ điện gia dụng, giường, tủ, bàn, ghế và đồ nội thất tương tự, đèn và bộ đèn điện, đồ dùng gia đình khác chưa được phân vào đâu trong các cửa hàng chuyên doanh freddongmati1980. Người dịch /fb Buổi tối Diệp Ly Châu cũng chưa ăn gì, bên kia Ô Thị cố ý phái Hạnh Nhi tới quan tâm thân thể của nàng. Đã sẩm tối rồi, khí trời lại nóng, nơi ở của Diệp Ly Châu mặc dù là cái viện tốt nhất Diệp phủ, gian phòng râm mát, nhưng trong phòng không dùng băng, nên vẫn có vài phần khô nóng. Hạnh Nhi là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh Ô Thị, nàng ta lớn lên cũng cuốn hút, có một đôi mắt đen láy. Sau khi đi vào, trước tiên Hạnh Nhi vấn an Diệp Ly Châu “Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư, viện của thái thái cách xa chỗ này, hiện tại lại có việc vụn vặt quấn thân, không tiện qua đây, cho nên đã phái nô tỳ tới vấn an người. Người đã mệt mỏi một ngày rồi, thân thể vẫn còn chịu đựng được nữa chứ ạ? Nếu người cảm thấy không khỏe, thì kêu đại phu tới kê ít đơn thuốc cho người.” Diệp Ly Châu mặc cái áo đơn màu đỏ nhạt, mệt mỏi vô lực dựa lên gối mềm, mái tóc đen của nàng là một nắm lớn, tự nhiên tản mát rơi xuống, tóc đen như mực, mang theo ánh sáng rất dịu dàng. Một tầng màn sa lay động theo chiều gió, cách tầng lụa mỏng này, Hạnh Nhi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai vô lực bên trong, nhưng không thấy rõ mặt người. Tâm tư của Diệp Ly Châu còn hoảng hốt, ngủ một giấc tỉnh lại, không sao ăn được thứ gì. Tinh thần của nàng không tốt, biếng nhác khác thường. Tiểu nha đầu tới thăm hỏi, Diệp Ly Châu cũng không để ý nhiều hơn. Trì hoãn một lát, Hạnh Nhi mới nghe được giọng nói lạnh nhạt của Đại tiểu thư “Phiền thái thái phí tâm rồi, nhớ thay ta gửi lời hỏi thăm thái thái. Ngọc Sa, tiễn vị này về đi.” Hạnh Nhi cười nói “Đại tiểu thư, hoặc nhiều hoặc ít cũng để nô tỳ nhìn người một chút. Nô tỳ biết được khí sắc của người có tốt hay không, mới có thể trở về báo cáo kết quả với thái thái. Nếu người đã mệt mỏi cả một ngày, thân thể đặc biệt không khỏe, thái thái nhất định sẽ lo lắng cho người, nàng sẽ lo lắng đến không ăn được cơm đấy.” Bàn tay trắng như ngọc của Diệp Ly Châu đỡ lấy cằm “Kéo mành ra.” Tấm màn sa màu đỏ được rẽ ra, Hạnh Nhi không dám tiến lên, xa xa nhìn thấy người con gái đang nằm nghiêng trên sạp mềm. Diệp Ly Châu có mái tóc đen, da trắng như tuyết, một đôi mắt hoa đào thấm ánh nước nhàn nhạt, tràn lan nghìn loại tình ý, dù cho lạnh nhạt nhìn người ta, cũng cho người ta cảm giác dịu dàng tình tứ. Dù sao cũng là Đại tiểu thư của Diệp gia, dù là lớn lên ở nơi vắng vẻ không thấy người ở, từ nhỏ thiếu sự chăm sóc, cũng tự mang theo khí chất khác biệt. Hạnh Nhi không dám nhìn nhiều hơn, vội hỏi “Khí sắc của tiểu thư khá tốt, thái thái biết được chắc chắn sẽ vui mừng. Mỗi ngày người chớ quên uống thuốc, có gì cần thì cứ nói với thái thái, thái thái đều sẽ giúp ngài. Nô tỳ lui xuống trước.” Chờ người đi rồi, Diệp Ly Châu mới mệt mỏi day day ấn đường. Cũng không cho người ta thanh tịnh chút nào, nàng mới không thích người của thái thái hay vợ bé gì đó tới đây quấy rầy. Ngọc Sa tiễn xong người quay lại, quỳ gối bên cạnh Diệp Ly Châu, cầm cái chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm chân cho Diệp Ly Châu, Diệp Ly Châu duỗi người một cái, Ngọc Sa nói “Tiểu thư, đông trùng hạ thảo mà hôm qua Hoàng hậu nương nương đưa tới, nô tỳ đã phân phó người ninh cháo với gạo tẻ tốt nhất. Người dù ít dù nhiều cũng ăn hai miếng, ăn xong rồi hãy nghỉ ngơi.” Diệp Ly Châu nhắm mắt lại “Đưa đến chỗ Gia Hữu đi, ta thực sự không có khẩu vị.” Ngọc Sa nói “Công tử đã dùng qua bữa tối rồi. Thân thể người hư nhược, nhiều ít ăn một chút cháo thuốc, ăn gì đó buổi tối mới ngủ ngon.” Vừa nhắc tới chuyện ngủ, Diệp Ly Châu mới nhớ tới những thứ mình đã nhìn thấy tối hôm qua. Như là một giấc mộng, lại như là thật sự nhìn thấy. Diệp Ly Châu nói với Ngọc Sa “Tối nay ngươi vào bên trong ngủ, để người khiêng vào đây một cái giường, buổi tối thuận tiện hầu hạ.” Ngọc Sa thưa “Bây giờ trời nóng, nô tỳ trải cái chăn nằm dưới đất là được, chuyển cái giường nữa vào quá chiếm chỗ.” Chờ đến buổi tối lúc đi ngủ, Diệp Ly Châu nhắm mắt lại. Rất nhanh, nàng chìm vào giấc mộng. Nàng mơ thấy người đàn ông đáng sợ kia. Hắn nắm lấy cằm của nàng, trên người Diệp Ly Châu là một trận tê dại, bất giác mềm đi mấy phần, sáp về phía trước, định dựa lên người hắn. Váy áo của nàng xộc xệch, quần áo rộng rãi lỏng lẻo, đây căn bản không phải quần áo mà bình thường Diệp Ly Châu sẽ mặc. Một tầng sa thật mỏng màu đỏ thắm rất diễm lệ. Màu da của nàng vốn trắng muốt, da thịt tựa tuyết như ẩn như hiện, sa mỏng màu son tôn lên nước da, cả hai tôn nhau lên, rất là rực rỡ. Chỗ cổ áo lỏng lẻo mở ra, bên dưới xương quai xanh mảnh mai là một mảnh da trắng như tuyết, châu tròn ngọc sáng vô cùng đầy đặn, nhẹ nhàng bao phủ trong lớp áo lụa, cùng với vòng eo thon thả của nàng, sống lưng gầy yếu hình thành sự đối lập rõ nét. Sự đối lập càng mãnh liệt, càng lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ của Diệp Ly Châu. Nhưng đáy mắt nàng vô tội, còn mang theo một chút ánh nước. Đề Kiêu nắm lấy cằm của Diệp Ly Châu, chậm rãi cúi người, hắn quá cao, Diệp Ly Châu thì quá mức yếu đuối. Không biết vì sao. Ở trong mộng, Diệp Ly Châu rất khó khống chế được bản thân, nàng không tự chủ được mà sáp lại gần Đề Kiêu, Đề Kiêu lại cố ý giở trò xấu, tay hắn chỉ nắm lấy cằm của nàng, những chỗ khác đều không chạm vào nàng. Cánh môi Diệp Ly Châu hơi hé mở, thoạt nhìn ngây thơ mà tội nghiệp. Váy áo của nàng lỏng lẻo rời rạc, đã ra chút mồ hôi mỏng, áo lụa phác họa thân hình. Người đàn ông đang mặc áo bào màu mực đen, chất liệu quý giá, không hề có một nếp nhăn. So sánh với Diệp Ly Châu, hắn có một loại cảm giác cấm dục lại lạnh lùng. Diệp Ly Châu đứng cũng đứng không vững, nàng muốn đẩy tay của hắn ra, không muốn hắn nắm lấy cằm mình nữa. Bàn tay nhỏ bé của nàng vừa đặt lên cổ tay của người đàn ông, thân thể lại càng thêm tê dại, cũng không muốn rời đi nữa. Người đàn ông cúi người xuống, ở bên tai nàng nói “Tận lực quyến rũ ta? Hử?” Giọng hắn trầm thấp lạnh lùng, hô hấp nóng hầm hập, khuôn mặt của Diệp Ly Châu trong nháy mắt đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai. Đáy mắt nàng mang theo ánh nước, mờ mịt sương mù, đỏ ửng một mảnh, vô tội lại vô hại. Diệp Ly Châu muốn nói “Không phải”, nhưng nàng căn bản không phát ra được chút xíu âm thanh nào. Ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm, Diệp Ly Châu đọc không hiểu nét mặt của hắn, không biết hắn đã không kềm chế được, nhưng nàng có thể nghe rõ lời nói của hắn. Đôi môi mỏng lạnh như băng của hắn chạm vào dái tai Diệp Ly Châu. Ở bên tai nàng thấp giọng nói “Tiểu yêu nữ.” Vào lúc này Diệp Ly Châu tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, bởi vì vừa tỉnh ngủ, nàng vẫn đắm chìm trong trong giấc mộng. Câu “Tiểu yêu nữ” kia quanh quẩn ở bên tai, Diệp Ly Châu sờ sờ mặt mình, nóng hôi hổi, có chút xấu hổ. Bởi vì thân thể không tốt, nàng thường tỉnh lại vào nửa đêm, lúc này, Diệp Ly Châu chậm rãi ngồi dậy, dựa vào gối đầu. Sắc trời còn chưa sáng, trong phòng vẫn mờ tối như cũ, trong màn càng là dầy đặc nặng nề không thấy sắc trời. Diệp Ly Châu mặc áo ngủ màu tuyết trắng, ôm lấy đầu gối của mình. Tóc dài tản mát rơi xuống, giống hệt như thác nước màu đen. Trong bóng đêm, Diệp Ly Châu chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch. Nàng còn đang không cam lòng về sự việc trong giấc mộng. Diệp Ly Châu biết mình là một người thế nào… Dù sao chăng nữa, nàng cũng tuyệt đối không có khả năng ăn mặc thành như vậy lén lút ở chung với một người đàn ông. Ở trong mộng, người đàn ông đó còn gọi nàng là “Yêu nữ” . Diệp Ly Châu vò vò góc chăn. Nàng là yêu nữ sao? Nàng đâu có giống yêu nữ chứ? Có điều, người đó quá lạnh nhạt, có lẽ thực sự rất ghét con gái có dung mạo như nàng nhỉ. Diệp Ly Châu miên man suy nghĩ, trên người đã ra một thân mồ hôi, trái lại cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Lúc sắp ngủ tiếp, nàng cảm thấy bụng mình hơi nhói đau, nàng cau mày, xảy ra chuyện gì? Phía dưới chảy ra thứ gì đó. Rất kỳ lạ, ướt sũng một mảnh. Lúc này tối om om Diệp Ly Châu cũng nhìn không rõ, nàng gọi một tiếng “Ngọc Sa”, Ngọc Sa tức khắc tỉnh lại, đốt thêm mấy cây nến. Diệp Ly Châu nói “Ta muốn thay một bộ quần áo.” Ngọc Sa rất thông minh, nếu không, cũng không thể từ một nha hoàn nhỏ bé phục vụ bên ngoài trở thành đại nha hoàn bên người tiểu thư. Ở bên ngoài quét sân tiếp khách, thức khuya dậy sớm, mùa hè bị nóng mùa đông bị lạnh, đâu so với được với thân phận nở mày nở mặt ở bên cạnh tiểu thư chứ. Nàng nhanh nhẹn đẩy màn ra, đỡ Diệp Ly Châu xuống giường “Tiểu thư là gặp ác mộng bị bóng đè sao? Trên trán đều là mồ hôi này.” Chóp mũi Diệp Ly Châu có một giọt mồ hôi trong suốt, nàng nâng tay lau đi “Không ngại. Lấy thêm một bộ áo ngủ tới đây đi.” Ngọc Sa cầm một bộ quần áo đi tới, Diệp Ly Châu quay lưng lại để Ngọc Sa thay quần áo cho nàng. Ngọc Sa thoáng nhìn Diệp Ly Châu một phen từ trên xuống dưới, sắc mặt lập tức thay đổi “Tiểu thư, kinh nguyệt của người tới rồi ạ?” Trên áo ngủ của Diệp Ly Châu đã nhuộm một mảng đỏ chót. Diệp Ly Châu không hiểu ý Ngọc Sa “Kinh nguyệt là cái gì?” Ngọc Sa sai tiểu nha hoàn ở bên ngoài đi nấu nước đem vào, nàng nhìn lên giường, quả nhiên, trên giường cũng nhuộm một chút vết máu. Ngọc Sa nhanh chóng thay đổi đồ trên giường. Nàng đoán trước đây Diệp Ly Châu chưa từng có kinh nghiệm, liền giải thích một phen. Thân thể Diệp Ly Châu yếu hơn người bình thường rất nhiều, vốn dĩ kinh nguyệt sẽ không tới, không thể sinh đẻ, bởi vậy, lúc trước Ngộ Tâm sư thái cũng chưa từng nói với Diệp Ly Châu chuyện này, nhưng chẳng biết tại sao, sau khi trở về kinh thành, gặp được Đề Kiêu, không hiểu ra sao kinh nguyệt lại tới rồi. Tiểu nha hoàn đưa nước nóng tới, Ngọc Sa vắt cái khăn sạch sẽ lau người cho Diệp Ly Châu, rồi thay quần sáo cho nàng. Sắc trời vẫn chưa sáng, Diệp Ly Châu lại nằm lên giường. Nàng sờ sờ chỗ bụng dưới, có một chút đau đớn âm ỷ, nhưng không rõ ràng. Diệp Ly Châu nhắm mắt lại lần nữa ngủ thiếp đi. Bên này, Diệp Ly Châu vừa ngủ, Đề Kiêu ở Tần Vương phủ đầu đầy mồ hôi tỉnh lại. Trời tháng năm vốn đã khô nóng, Đề Kiêu ra một thân mồ hôi, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ. Hắn lại một lần nữa mơ thấy Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu tiến vào trong giấc mộng của hắn, trước giờ đều chưa từng an phận, người con gái này như là hồ ly tinh đầu thai vậy, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ. Đề Kiêu đã chuẩn bị xong chuyện trở về Hàm Châu, không đợi lâu ở kinh thành nữa, lần sau tới, chính là dự định kết thông gia với Diệp gia. Nhớ ở trong mộng, không bằng mang về nhà. Lần này đi xa xôi ngàn dặm, trước khi rời đi, Đề Kiêu nghĩ mình nhất định phải gặp lại Diệp Ly Châu một lần nữa. Hắn đi tắm nước lạnh một cái, ngâm người trong nước lạnh như băng, Đề Kiêu từ từ bình tĩnh lại. Diệp Phụ An cũng không phải người hiền lành. Người như Diệp Phụ An có ham muốn khống chế cực mạnh, nhất định là muốn giao Diệp Ly Châu cho người mà ông ta hiểu tận gốc rễ, tốt nhất là môn sinh của ông ta. Đề Kiêu muốn đưa Diệp Ly Châu tới Hàm Châu, bên phía Diệp Phụ An khẳng định không đồng ý. Hơn nữa Diệp Phụ An luôn là trung lập, đem Diệp Ly Châu đính hôn cho hắn, thì chẳng khác nào Diệp Phụ An nhảy vào phe của Thái Tử. Đường nét ngũ quan của Đề Kiêu rõ ràng, giọt nước theo khuôn mặt khôi ngô của hắn chảy xuống, rơi thẳng xuống ranh giới rõ ràng trên ngực hắn. Đề Kiêu chưa bao giờ thích dùng phương pháp nhẹ nhàng, chẳng qua lần này không giống trước kia, nếu hắn mạnh mẽ bức bách Diệp Phụ An gả con gái cho hắn, nhất định sẽ tổn thương tình cảm mà Diệp Ly Châu dành cho hắn. Lại xử lý quan hệ với Diệp Phụ An nữa? Con ngươi hẹp dài tĩnh mịch của Đề Kiêu lóe lên một cái, Diệp Phụ An và hắn ở chung, đều là xem hắn như ngang vai ngang vế, nếu biết Đề Kiêu đang nhòm ngó con gái mình… Chậc, e rằng sau này ngay cả cửa của Diệp gia hắn cũng không vào được. Bạn đang đọc truyện Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay của tác giả Phân Phân Hòa Quang. Thừa tướng lại là người yêu thương con gái như mạng. Cưới một mỹ nhân bệnh tật như vậy về nhà, hầu hạ hơi không tốt một chút, nhất định sẽ bị Diệp thừa tướng lòng dạ ác độc, thủ đoạn đen tối cho người giết chết. Diệp Ly Châu cũng rất phiền muộn, thân thể nàng mỗi ngày một kém đi. Lúc đang an tâm chờ chết, thì có một người đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa tướng dạo đó thân cao dáng ngọc, dung mạo như người trời, chẳng qua là quá mức băng lãnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu cũng đáng sợ vô cùng. Thế nhưng, hễ Diệp Ly Châu tới gần người này, thì thân thể ốm yếu của nàng lại khôi phục lại mấy phần, một khi người ấy rời xa, nàng lại thở chẳng ra cùng có một ngày, Diệp Ly Châu có phần tâm cơ làm bộ sảy chân ngã sấp xuống, dự định tới gần người đàn ông đó hòng kéo dài sinh yêu thích thể loại cổ đại, bạn có thể đọc thêm Hạ Khiết Dương Hậu hay Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc Tên gốc Chưởng thượng Ly Châu Diệp Ly Châu có diện mạo băng thanh ngọc khiết, là một mỹ nhân yểu điệu. Năm nàng đến tuổi cập kê, lại chẳng ai dám tới cửa cầu hôn. Người người đều biết, thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, đi hai bước cũng phải có người dìu, Thừa tướng lại là người yêu thương con gái như mạng. Cưới một mỹ nhân bệnh tật như vậy về nhà, hầu hạ hơi không tốt một chút, nhất định sẽ bị Diệp thừa tướng lòng dạ ác độc, thủ đoạn đen tối cho người giết chết. Diệp Ly Châu cũng rất phiền muộn, thân thể nàng mỗi ngày một kém đi. Lúc đang an tâm chờ chết, thì có một người đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa tướng dạo chơi. Người đó thân cao dáng ngọc, dung mạo như người trời, chẳng qua là quá mức băng lãnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu cũng đáng sợ vô cùng. Thế nhưng, hễ Diệp Ly Châu tới gần người này, thì thân thể ốm yếu của nàng lại khôi phục lại mấy phần, một khi người ấy rời xa, nàng lại thở chẳng ra hơi. Cuối cùng có một ngày, Diệp Ly Châu có phần tâm cơ làm bộ sảy chân ngã sấp xuống, dự định tới gần người đàn ông đó hòng kéo dài sinh mạng. Diệp thừa tướng xưa nay không sợ trời không sợ đất vội túm lấy con gái mình, kề sát bên tai nàng thì thầm “Đây là Nhiếp chính vương, chính là Tần vương mới dẫn theo mười vạn quân tới kinh đô uy hiếp hoàng đế. Con gái bảo bối của cha, chúng ta tìm người dịu dàng một chút, đừng chọn vị sát thần này.” Về sau, Nhiếp chính vương ôm Tiểu Ly Châu đáng thương vào trong lòng mình “Ngoan, lại gần thêm chút nữa.” Chỉ có Nhiếp chính vương tự mình biết, hắn thích tiểu mỹ nhân này đã bao lâu rồi. Người dịch /fb Ly Châu ngẩn ngơ đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn về phía Đề Kiêu, nói thật, nàng nhìn qua có chút ngốc đáng Kiêu nói “Có lời gì muốn nói với ta?”Diệp Ly Châu vốn định nói “Muốn ôm chàng một cái”, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, thì đột nhiên cái gì cũng không thể nói ra cụp mắt xuống, lông mi cong cong, chọc người rủ lòng thương Ly Châu đành phải nói “Sinh nhật ta, là ai đã nói cho điện hạ biết vậy?”“Hoàng hậu nói.” Đề Kiêu nói một cách thản nhiên, “Trước khi đi nàng cũng thích quấn lấy ta, cho nên tới đây thăm nàng một chút.”Diệp Ly Châu túm lấy ngọn đâu có thích quấn lấy Đề Kiêu chứ?Có điều —— nhìn từ góc độ của Đề Kiêu, nàng xác thực giống như đang quấn lấy hắn. Luôn luôn chạm mặt hắn, còn luôn muốn tới gần hắn thêm một Ly Châu nói “Ngày này không may mắn, thông thường sẽ lùi lại đến tháng sau mới chúc mừng. Có điều ngài có thể tới, ta vẫn rất vui.”Khi Diệp Ly Châu nhìn về phía Đề Kiêu, đôi mắt sáng long lanh, giống như là yêu thích hắn phát ra từ nội tâm Kiêu vốn là người cứng rắn lại vô tình, nhưng bị ánh mắt mềm mại như vậy của tiểu cô nương nhìn chăm chú, giọng hắn cũng dịu dàng hơn mấy phần “Cái này, là tặng cho nàng.”Hắn lấy ra một vật từ trong tay áo, Diệp Ly Châu nhận lấy, khóe môi hơi vểnh một ngọc trước Đề Kiêu đã tặng Diệp Ly Châu một con cáo nhỏ chạm ngọc, lần này, thứ Đề Kiêu điêu khắc là Diệp Ly mày mắt mũi giống như đúc, đến cả nếp gấp trên quần áo cũng đều khắc ra rất rõ Ly Châu nắm vào trong tay, đôi mắt sáng lấp lánh “Đẹp quá.”Nàng đang khen tay nghề của Đề Kiêu, thực sự quá tỉ mỉ, vật chạm trổ ra cũng rất Kiêu “Ừ” một Ly Châu vốn đã xinh đẹp yêu thích không buông tay ngắm nghía miếng ngọc, bên ngoài nổi gió, sa mỏng trên người nàng bị gió thổi bay lên, một tầng áo lụa đỏ tươi tung bay phấp phới, một tầng khác thì bó chặt lấy cơ thể, phác họa ra dáng người xinh đẹp của bình thường, Diệp Ly Châu ăn mặc vô cùng bảo là thời đại hưng thịnh, cung phi ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, cũng không kiêng dè để lộ ra hai tay cùng cần cổ, có người còn sẽ mở cổ áo rất thấp. Người trong cung còn làm vậy, cô nương trong dân gian tự nhiên là theo hướng gió trong cung, đến mùa hè, đều sẽ mặc váy quây che Diệp Ly Châu lại không thích như lần trước Đề Kiêu gặp nàng, đều là thấy nàng ăn mặc rất kín đáo, cổ áo xếp che lại cần cổ thon dài, một đôi tay ngọc luôn giấu trong tay lớn lên ở trong chùa, ăn mặc mộc mạc, cho nên không có thói quen huênh hoang quá mức trước mặt người đang ở trong nhà, lại là ở trong phòng mình, vừa mới tắm xong, nha hoàn mặc cho nàng cái gì, nàng cũng chẳng nhìn đã mặc bảy trời vào thu, thời tiết đã chuyển lạnh. Bị gió nhẹ thổi qua, Diệp Ly Châu cũng cảm thấy hơi lạnh, nàng ôm lấy bả vai của mình “Điện hạ, ngài có muốn vào trong phòng ngồi một lát không?”Đề Kiêu nói “Ta là đàn ông, nàng bằng lòng để ta vào phòng của nàng sao?”Diệp Ly Châu chỉ biết Đề Kiêu không giống những người đàn ông khác, mặc dù không nói rõ ra được là không giống chỗ Ly Châu nhỏ giọng nói “Ngài yên tâm, ta không để người khác biết đâu.”Đề Kiêu nhìn khuôn mặt non mềm của tiểu cô nương, dưới ánh trăng nhàn nhạt, cặp mắt hoa đào câu hồn đoạt phách kia của Diệp Ly Châu càng lộ ra vẻ mông lung, như đang mê hoặc hắn vậy.“Không sợ ta là người xấu à?” Giọng Đề Kiêu cực kỳ êm tai, trầm thấp lại gợi Ly Châu hỏi ngược lại “Ngài có phải là người xấu không?”“. . .”“Không phải.” Đề Kiêu hít sâu một hơi, “Đứng ngay ngắn.”Diệp Ly Châu được một tay hắn nâng lên, nàng bám vào cửa sổ, không tốn chút sức nào đã được Đề Kiêu đưa vào ngồi lên sạp, Diệp Ly Châu đã ló cái đầu nhỏ ra “Điện hạ, ngài nhanh vào đi. Bên ngoài đã tắt đèn, hẳn là các nàng đã ngủ rồi.”Đề Kiêu lần đầu trèo cửa sổ vào khuê phòng của con rồi Diệp Ly Châu để chân trần dẫm trên cỏ, bãi cỏ xanh xanh, tuy không bẩn, nhưng gan bàn chân nàng cảm thấy lạnh cóng lại ngứa nói “Ngài đi rót chén trà uống đi. Vừa nãy ta không mang giày, ta đi lau chân trước.”Nàng vừa cầm lấy một cái khăn nhung, Đề Kiêu đã giữ lấy cổ tay của nàng, rồi cầm lấy khăn “Ta lau cho nàng.”Diệp Ly Châu “Hả?”Chân nàng mịn màng trắng như tuyết, một điểm nho nhỏ như búp măng vậy. Ngón chân như đá thạch anh, hiện lên màu hồng nhàn nhạt, vô cùng đáng Ly Châu ngồi ở trên sạp, hai chân buông thõng xuống. Đề Kiêu mặc dù là nửa quỳ, nhưng khí thế vẫn rất sung túc như cũ. Hắn nắm lấy đôi chân ngọc của Diệp Ly Châu, sau khi nhẹ nhàng lau cho nàng, Diệp Ly Châu cảm thấy ngứa rụt chân lại “Để ta tự làm. . .”Đề Kiêu thấy ánh nước trong veo trong mắt nàng, lực trong tay chợt nhẹ đi rất nhiều “Ta làm nàng đau sao?”Hắn chưa từng tiếp xúc với phụ nữ. Tuy Đề Kiêu nhìn qua tự phụ kiêu ngạo, trên thực tế lại là một võ tướng có sức mạnh dời núi, lúc đối xử với Diệp Ly Châu, khó tránh khỏi sẽ dùng sai Ly Châu lắc thẹn đỏ mặt không nói nổi một không phải vì cùng một chỗ với Đề Kiêu vốn rất vui sướng. Dường như hắn biết tiên thuật gì vậy, hắn chạm vào chỗ nào, thì Diệp Ly Châu cảm thấy chỗ ấy dễ chân vốn đã mẫn cảm, được hắn nắm chặt, Diệp Ly Châu chưa bao giờ có cảm giác như vậy, thân thể mềm nhũn đến choáng nghe thấy nàng nói, Đề Kiêu cố ý giở trò xấu nhéo mắt cá chân của nàng “Có đau không? Hửm?”Diệp Ly Châu nhũn cả người, nghiêng về phía trước, Đề Kiêu sợ nàng ngã sấp xuống, vội vàng giơ tay, ôm nàng vào của Diệp Ly Châu đụng phải lồng ngực của người đàn ông, chóp mũi cũng đụng đến đỏ sờ sờ mũi mình “Xin… xin lỗi.”Đề Kiêu kéo nàng ra “Không sao.”Diệp Ly Châu đi giầy vào, lấy cái khăn ướt đã ngâm qua hương lộ từ trong chậu, lau tay, rồi rót cho Đề Kiêu một chén Kiêu nhìn qua bố cục gian thể nhìn ra được, Diệp Phụ An đúng là yêu quý cô con gái Diệp Ly Châu nay huân hương trong khuê phòng của nàng là Đồ vu hương, nhẹ nhàng tịch mịch. Tuy rằng nhìn qua không hiện lên vàng son rực rỡ, nhưng cái bàn cái ghế đều là gỗ lim thớ vàng, thảm trải trên mặt đất là Tây Vực tiến cống, nghìn vàng một thước, tranh hoa điểu treo trên tường là một trong số ít bản gốc của một họa sĩ tiền triều, đến cả bộ ấm trà cũng là điêu khắc từ ngọc nguyên rằng thua kém phủ Tần Vương, nhưng so với con gái nhà quyền quý bình thường, Diệp Ly Châu quả thực rất được cưng này phải tốt với nàng hơn, mới có thể giữ được Ly Châu nói “Điện hạ, khi nào thì ngài quay về Hàm Châu?”Đề Kiêu nhận lấy nước trà mà nàng đưa tới, nhấp một ngụm, là trà hoa hồng “Sáng mai sẽ đi.”Trong mắt Diệp Ly Châu lóe lên một tia thất Kiêu tự nhiên bắt được mỗi một một cảm xúc của tiểu cô nói “Sẽ còn quay lại, nàng nghe lời, thỉnh thoảng ta sẽ tới thăm nàng.”Diệp Ly Châu tự nhiên biết Đề Kiêu thân là vương hầu, có bao nhiêu việc đếm không hết phải làm. Đề Kiêu có thể rút ra chút thời gian đến thăm nàng, trong lòng nàng đã rất vui dụ hôm nay Đề Kiêu không tới, đến thời gian này, Diệp Ly Châu chắc chắn bị ác mộng quấn thân, sợ đến hết hồn hết vía, ngày hôm sau tỉnh lại thân thể sẽ tiều tụy hơn mấy mà, con người đều sẽ có lòng Ly Châu muốn trước khi Đề Kiêu đi, thì cố gắng hết khả năng ở bên cạnh nói “Lúc này, kinh thành có giới nghiêm, không thể tùy tiện đi lại.”Đề Kiêu “Ừ” một tiếng, nhìn tiểu cô nương vắt hết óc nghĩ cách giữ hắn Ly Châu lại nói “Chàng ngủ ở đây, có được không? Sáng sớm mai hãy rời đi?”Đề Kiêu nói “Không để ý tới thanh danh của nàng sao?”Diệp Ly Châu. . .Mạng cũng sắp không còn nữa, còn để ý thanh danh gì nữa, đây là ở trong viện của nàng, lại không truyền được ra Ly Châu nói “Chuyện này, chàng biết ta biết, trời đất biết. Chàng không nói ra, sẽ không ai biết được. Ta khóa cửa lại, nha hoàn không vào được, ngày mai chàng lại nhảy cửa sổ rời đi.”Tiểu cô nương của hắn cũng đã nhiệt tình mời, Đề Kiêu còn có cớ gì để rời đi đây?Diệp Ly Châu nhẹ chân nhẹ tay đi khóa cửa. Sau khi qua đó thì phát hiện Hải Đàn và Ngọc Sa lại không ngủ ở bên ngoài, có lẽ là ra ngoài đi tiểu đêm. Nàng khóa cửa lại từ bên qua một tấm bình phong, Đề Kiêu thấy được giường của Diệp Ly tầng màn sa rủ xuống, không nhìn rõ bên trong sẽ là tình huống gì, cũng không biết buổi tối lúc đi ngủ, tiểu cô nương có khi nào không thành thật hay Ly Châu ôm tấm đệm từ trong ngăn tủ ra, nàng nói “Điện hạ ngủ trên mặt đất được rồi, địa thế nơi này cao, nhà gỗ cũng đặc biệt, trên mặt đất cũng không ẩm ướt, không có gì khác với ngủ trên giường, hơn nữa thời tiết cũng không lạnh.”Đề Kiêu gật vậy cũng thật muốn hắn và Diệp Ly Châu ngủ cùng nhau, hắn sẽ rất khốn Ly Châu trải xong chăn đệm, rồi tự mình leo lên giường. nàng ló đầu ra từ trong màn “Không cho phép chàng ban đêm lén lút rời đi, ngày mai tỉnh lại, trước khi đi, nếu ta chưa tỉnh, thì phải gọi ta dậy.”Đề Kiêu gật đầu “Được.”Lúc này Diệp Ly Châu mới yên tâm ôm chăn Kiêu không được ngủ hai ngày, nằm trên tấm đệm mà tiểu cô nương hiền lành lại dễ thương của mình tự tay trải cho, rất nhanh cũng nhắm mắt điều, tính cảnh giác của hắn rất mạnh, nửa đêm, hắn nghe thấy tiếng động, lập tức tỉnh của Diệp Ly Châu khẽ động, tiếp đó, tiểu cô nương từ trên giường đi xuống, chạy tới bên cạnh Đề Kiêu, chui vào trong chăn của Kiêu “? ? ?”Hắn cho rằng Diệp Ly Châu cố ý, khẽ gọi tên nàng hai lần, nàng lẩm bẩm nói mớ một câu, ôm lấy cổ của hắn, không tỉnh Kiêu thổi thổi lông mi dài đến say lòng người của Diệp Ly Châu, ngón tay điểm qua nốt chu sa trên trán nàng, bế nàng dậy, rồi xốc màn của nàng là màu xanh da trời, trên gối và chăn đều thêu từng đóa mẫu đơn trắng thật lớn, màu sắc rất thuần khiết, chỉ có nàng, là rực rỡ tươi đẹp, đẹp đến khiến người ta không dời mắt Ly Châu được đặt lên giường, nàng nghiêng người tiếp tục Kiêu cũng quay về ngủ trên chăn đệm dưới khắc sau, Diệp Ly Châu vậy mà lại mộng du chạy Kiêu nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng, lại đem nàng đặt trở làm chính nhân quân tử cũng không dễ dàng, lúc trước không nên lừa nàng nói mình không phải là người như nàng xuống thêm lần nữa, Đề Kiêu nhất định phải. . .Đề Kiêu cũng không ngủ được nữa, chờ Diệp Ly Châu đi tới lần này thời gian hơi dài, đợi chừng ba khắc, Diệp Ly Châu mới mơ mơ hồ hồ chui vào trong lòng Đề Kiêu.

ly châu trong lòng bàn tay